XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu tình yêu trở thành niềm đau


Phan_6

"Anh biết chuyện này hết sức hoang đường. Lâm Lang bị bệnh mất được ba năm rồi, có lẽ đã đầu thai kiếp khác từ lâu. Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nào cũng thấy hoang mang, cảm thấy em ấy vẫn chưa được yên nghỉ."

Linh Tố suýt nữa thì buột miệng nói cô biết Lâm Lang đang ở đâu, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng ho.

Cô sững người, Bạch Khôn Nguyên vẫn đang cúi đầu rầu rĩ, tiếng ho đó không phải do anh phát ra. Cô đột nhiên tỉnh ngộ, nuốt gọn lời muốn nói vào trong miệng.

Bạch Khôn Nguyên tiếp tục nói: "Lâm Lang không thân thiết với anh như với Sùng Quang. Hai người họ rất hợp tính nhau, sở thích cũng tương đồng, suốt ngày ở bên cạnh nhau."

Nhưng cô ấy lại yêu anh, cô ấy không làm chủ được bản thân, trong vô thức đã phải lòng người anh trai có bề ngoài lãnh đạm bên trong cô đơn, cô khao khát được nhìn thấy anh cười, khao khát ánh mắt chăm chú của anh, khao khát được dựa vào người anh dù chỉ trong giây lát. Chỉ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi kia cũng lớn gấp trăm lần sự dâng hiến toàn bộ thân xác và trái tim của Bạch Sùng Quang.

Con gái đúng là loại động vật khó lấy lòng nhất.

Bạch Khôn Nguyên nói: "Anh và Sùng Quang có mối quan hệ chú cháu. Sùng Quang là người em trai duy nhất của bố anh, bố anh xem Sùng Quang như em trai mà cũng như con trai, hết mực nuông chiều. Còn anh là con trai duy nhất, ông đặt hết kì vọng vào anh, thời gian của anh không thuộc về bản thân nữa. Anh vô cùng ngưỡng mộ Lâm Lang và Sùng Quang, họ tự do tự tại, thích gì làm nấy. Anh đã luôn ngồi trước bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, xem hai người trêu đùa nhau trong vườn."

Linh Tố im lặng lắng nghe, cô có thể cảm nhận được nỗi buồn bã trong lời anh nói.

"Lâm Lang là một cô gái tốt vô cùng, hoạt bát cởi mở, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác. Em ấy rất giỏi phát hiện ra mặt tốt của sự vật, ở bên cạnh em ấy, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Hồi bé tính khí anh không được tốt, không có bạn bè. Chính Lâm Lang đã đem đến cho anh tình bạn và sự vui vẻ, làm thay đổi cuộc sống của anh. Chính Lâm Lang đã thắp lên tia sáng đầu tiên trong đời anh, nhưng cũng chính em ấy đã tự tay dập tắt tia sáng đó."

Bạch Khôn Nguyên vùi đầu trong lòng bàn tay.

Có lẽ anh rất ít khi có cơ hội nói ra những lời giấu kín trong lòng như thế này, hơn nữa còn nói với một cô bé về cơ bản vẫn là người xa lạ. Có lẽ chính bởi vì biết rằng đối phương không cách nào hiểu được, lại không có quan hệ gì với anh, nên anh mới có thể mở rộng trái tim bộc bạch nỗi niềm của mình.

Xong việc rồi, anh sẽ lại đeo mặt nạ điềm tĩnh lạnh lùng lên, quay trở về làm đại thiếu gia của Bạch gia.

Bạch Khôn Nguyên nhanh chóng thoát khỏi cơn kích động, những biểu cảm mềm yếu trên khuôn mặt bị xóa sạch không một dấu vết, chiếc mặt nạ lãnh đạm được đeo lên. Anh bình tĩnh nói: "Sau khi Lâm Lang qua đời, dì đã mời hòa thượng đến làm phép. Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sùng Quang bảo với anh, rằng người khác khẳng định em thật sự có khả năng thông linh, em có thể giúp anh xem xem hiện nay Lâm Lang thế nào rồi không?"

Linh Tố thận trọng nói: "Em có thể thử xem sao, nhưng em không dám đảm bảo điều gì cả. Dù sao..."

"Anh biết, Lâm Lang mất đã lâu rồi." Bạch Khôn Nguyên mỉm cười thê lương, "Hơn một nghìn ngày rồi."

Nét đau khổ khiến trái tim người ta vỡ vụn trên khuôn mặt anh khiến Linh Tố bất giác thốt lên: "Nếu mai anh rảnh, xin hãy cùng em đi đến một nơi."

Bạch Khôn Nguyên gật đầu: "Không thành vấn đề, ngày mai sau khi em tan học, anh sẽ đến đón em."

Lúc này Linh Tố mới nhận ra mình vừa nói gì, bất giác mặt mày đỏ ửng.

Sau khi tiễn Bạch Khôn Nguyên ra về, Linh Tố nhìn vào khoảng không nói: "Mẹ à, ra đây đi. Con biết mẹ đã nhìn thấy hết."

Người mẹ bước ra từ phòng bếp, chiếc bóng mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Linh Tố hiểu ra rằng, linh lực của mẹ đang yếu dần, chẳng bao lâu nữa sẽ bỏ cô mà đi.

"Anh ta là Bạch Khôn Nguyên." Người mẹ lẩm bẩm.

"Vậy thì có gì không đúng ạ?"

Người mẹ chỉ mỉm cười nhìn con gái bằng đôi mắt âu yếm, "Con gái mẹ đã lớn rồi."

Khuôn mặt Linh Tố đột nhiên nóng bừng.

Hình như tâm sự của người mẹ đã trôi dạt đến nơi xa, bà cười nhạt ngâm nga: "Mạch thượng thùy gia niên thiếu, túc phong lưu?"

Linh Tố xấu hổ: "Mẹ, đừng ngâm nữa."

Người mẹ hướng ánh mắt về phía con gái: "Nữ tử Thẩm gia ai cũng phải trải qua cửa ải này."

Linh Tố nghe thế giật mình, liền hỏi: "Gần đây năng lực của con bị giảm mạnh, có phải liên quan đến chuyện này không ạ?"

Người mẹ cười, "Con thích anh ta à?"

Linh Tố đỏ mặt nói: "Sao lại đá sang chuyện khác thế mẹ?"

"Thích một người, trái tim rung động, không còn tĩnh lặng như mặt nước nữa, vậy thì, linh lực đương nhiên sẽ có biến động."

Linh Tố có chút lo lắng: "Vậy sau này con sẽ thế nào?"

"Nếu như tâm trí con đủ vững vàng, thì có thể khống chế được sự biến đổi này." Người mẹ cười bảo, "Đừng lo, năm xưa mẹ cũng như con vậy, sau khi gặp người đó thì tự nhiên biến thành người mù..."

Nụ cười của mẹ bỗng mơ màng, có thể thấy bà đã chìm vào một đoạn hồi ức ngọt ngào nào đó.

Linh Tố nhìn chiếc bóng mỏng manh hơn trước rất nhiều của mẹ, không kìm được nói: "Mẹ, mẹ đừng rời bỏ con."

Mẹ xoa đầu cô, "Mẹ không phải là chỗ dựa tinh thần duy nhất của con. Con phải kiên cường lên."

Hôm sau, Lưu Phi Vân trốn tất cả các tiết học, buổi chiều lúc gần tan học, cô ta mới ung dung bước vào lớp.

Linh Tố tự dưng cảm thấy toàn thân không được dễ chịu. Ánh mắt Lưu Phi Vân nhìn cô càng thêm hung ác, chứa đầy oán hận.

Không hay rồi, trên ấn đường của Lưu Phi Vân có một vòng khí đen, tà khí bao trùm khắp người cô ta.

Dưới cái nhìn nóng rực của cô ta, Linh Tố không khỏi lùi về sau vài bước, huyệt thái dương của cô bắt đầu đau nhức.

Chuyện gì thế này? Cô ta đã gọi ở đâu về cái thứ này? Chỉ vì muốn báo thù Thẩm Linh Tố, cô ta đã không ngại chơi với lửa.

Dưới hàng chục con mắt của bạn bè, Lưu Phi Vân chậm rãi bước về phía Linh Tố. Trong lớp có đủ học sinh và thầy giáo, nhưng trong đôi mắt thù hận của cô ta chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Linh Tố.

Linh Tố nắm bắt thời cơ, vội đứng dậy nói: "Thưa thầy em đi vệ sinh." Nói đoạn, nhìn Lưu Phi Vân một giây, cô lập tức quay lưng lao ra cửa. Lưu Phi Vân vội đuổi theo cô.

Bạn cùng lớp tưởng hai người định đánh nhau, có cậu nam sinh còn reo lên cổ vũ. Linh Tố không dám chần chừ thêm một giây nào, cô nhanh nhẹn chạy xuống cầu thang, lao về nơi không có ai cả.

Lưu Phi Vân bám sát cô từng bước, khí lạnh từ đằng sau xộc lại, sát khí phừng phừng. Nhưng trong con mắt của người ngoài cuộc, chẳng qua chỉ là hai cô nữ sinh đang đuổi theo nhau, chạy khắp khuôn viên trường như hai con hươu nhanh nhẹn.

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang vọng toàn trường, học sinh từ các lớp học ùa ra. Không thể nán lại ở trường thêm giây nào nữa. Linh Tố vội vã quay đầu lao về hướng cổng trường.

Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đang đỗ ngoài cổng trường. Bạch Khôn Nguyên đang ngồi trên xe nhìn ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Linh Tố đang chạy hớt hải, liền xuống xe đón cô.

Linh Tố nhận ra anh, lập tức mặt mày biến sắc, hét lên một tiếng: ''Đừng có lại đây."

Bạch Khôn Nguyên còn chưa kịp định thần, thì cô gái bám sát sau lưng Linh Tố đột nhiền gầm lên một tiếng, lao vào Linh Tố. Có lẽ do hoa mắt, Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy luồng khí đen cuồn cuộn ập tới.

Thẩm Linh Tố đứng yên tại chỗ, quay người dùng tay che mặt. Trong nháy mắt bàn tay cô hình như phát ra ánh sáng trắng chói lòa, ánh sáng sắc bén, thoáng chốc đã xé rách luồng khí đen như mây mù.

Bạch Khôn Nguyên thất kinh. Đang đánh nhau? Hay là đấu pháp đây?

Anh không bận tâm đến lời cảnh cáo của Linh Tố, vội vàng lao đến bên cô.

Linh Tố nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời mất tập trung quay sang nhìn anh một cái. Chính lúc này, cô gái hung ác bật cười gian xảo, rút ra cái gì đó từ túi váy, hắt vào khuôn mặt Linh Tố.

Linh Tố không kịp đỡ đòn, chỉ kịp nhắm mắt chịu trận. Mặt mũi đầu tóc cô dính chất gì đó nhầy nhụa ẩm ướt, tiếp đó mùi tanh nồng nặc xông vào cánh mũi.

Bước chân lảo đảo, cô ngã xuống nền đất.

Bạch Khôn Nguyên chỉ nhìn thấy chất lỏng hất lên mặt Linh Tố đỏ thẫm nhơn nhớt, Linh Tố thì ngã xuống đất. Anh liền túm lấy tay cô gái kia, lớn giọng chất vấn: "Làm cái gì thế hả?"

Lưu Phi Vân lúc này đã toại nguyện, thần trí dần dần hồi phục, cô ta ngơ ngác nhìn anh. Linh Tố nhân cơ hội này, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay duỗi ra, đập mạnh vào huyệt thiên trung trước ngực Lưu Phi Vân.

Lưu Phi Vân lùi về sau mấy bước liền, cũng ngã xuống đất, toàn thân không ngừng co giật, sau đó bắt đầu nôn ọe. Mấy ngụm nước đen cô ta nôn ra, chạm đất một cái liền biến mất không dấu vết, như thể bị bay hơi vậy.

Linh Tố thở dài thườn thượt.

Lúc này thầy giáo và bạn học cùng lớp cũng chạy đến. Mọi người nhìn thấy khắp người Linh Tố vết máu loang lổ thì nhất thảy hét lên kinh hãi.

Thầy giáo vừa kinh hoàng vừa giận dữ, giậm chân nói: "Thẩm Linh Tố, Lưu Phi Vân, hai em làm cái trò gì vậy hả?"

Lưu Phi Vân cuối cùng cũng nôn ra hết, vẻ mặt thiểu não được các bạn đỡ lên. Thầy giáo giật mình hét lên: "Lưu Phi Vân, em đã uống rượu sao?"

Bên này, Bạch Khôn Nguyên đã gọi tài xế mang chăn mỏng để sẵn trong xe đến, cuộn Linh Tố lại.

Thầy giáo ra lệnh: "Hai em đi rửa ráy một chút, rồi đến văn phòng của tôi."

Linh Tố chau mày. Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy, lập tức thay cô mở lời: "Xin hỏi có phải thầy là thầy giáo của Linh Tố không ạ? Tôi là anh họ của em ấy.”

Thầy giáo chưa bao giờ biết rằng Linh Tố lại có một người họ hàng. Có điều người đàn ông trước mặt tướng mạo anh tuấn, y phục cao nhã, rõ ràng không phải một người tầm thường. Người ta thường bảo vẻ bề ngoài rất quan trọng, thầy giáo tự nhiên cũng có vài phần kính nể Bạch Khôn Nguyên.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Chuyện vừa rồi khiến Linh Tố hết sức sợ hãi, tôi muốn đưa em ấy về nhà trước. Nhân tiện xin phép thầy cho em ấy được nghỉ mấy hôm."

Thầy giáo nhìn bộ dạng thê thảm của Linh Tố, liền gật đầu đồng ý.

Tài xế đã mở cửa xe chờ từ lâu, nhưng cơ thể Linh Tố cứng đờ, bước đi xiêu vẹo nghiêng ngả. Bạch Khôn Nguyên cau mày, đột nhiên đặt tay lên eo cô, bế cô vào trong xe.

Cô gái nằm trong tấm chăn mỏng giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi, co ro thu mình run rẩy, đôi mắt to tròn chứa đầy hoảng hốt sợ hãi, nhưng nước mắt kiên quyết không chịu rơi xuống.

Bạch Khôn Nguyên cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trong lòng, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô.

Anh không hỏi gì. Thật là tốt quá. Linh Tố cảm kích nhắm mắt lại.

"Em đã làm bẩn quần áo của anh rồi, đây là máu chó."

Bạch Khôn Nguyên không hề bận tâm đến chuyện đó, "Không sao, quần áo phải thay liên tục mà."

Anh đưa Linh Tố về Bạch gia.

Linh Tố được đưa vào phòng ngủ dành cho khách, cô tắm cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm, dùng khăn chà xát lên mặt và cánh tay hết lần này đến lần khác, nhưng mũi cô vẫn luôn ngửi thấy mùi tanh khiến người ta buồn nôn kia.

Đến lúc mệt quá, cô quỳ dưới vòi hoa sen, dựa vào tường lặng lẽ rơi lệ.

Cô không những là một cô gái không có bố, mà trong mắt người khác còn là yêu nghiệt. Hôm nay nếu không có Bạch Khôn Nguyên, không biết cô sẽ bị người ta sỉ nhục đến mức nào nữa.

Người giúp việc Bạch gia thấy cô ở bên trong lâu quá không ra, lo lắng gõ cửa, Linh Tố lúc này mới vội vàng lau người bước ra.

Quần áo của cô đã được mang đi giặt, trên giường đặt bộ đồ lót sạch sẽ, còn có một chiếc váy màu xanh non may bằng chất vải mềm mại.

Linh Tố chạm vào liền biết rằng, đây là quần áo của Lâm Lang.

Cô mặc quần áo vào người, tóc xõa ra. Trong gương xuất hiện một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp. Là Thẩm Linh Tố hay là Quan Lâm Lang đây?

Cô bước ra ngoài ban công, đột nhiên nhận ra ban công nối liền căn phòng bên tay phải vô cùng quen mắt, thì ra bên cạnh căn phòng này chính là phòng của Lâm Lang.

Ban công nối liền nhau, chỉ ngăn cách bằng một lan can dùng để trang trí, trèo qua lan can đó hoàn toàn không là vấn đề.

Cô xuống lầu, tình cờ gặp bà Bạch vừa đi dạo trong vườn trở về, bà nhìn thấy cô, liền cười nói: "Bội Hoa, sao hôm nay tan học sớm vậy con?"

Linh Tố cười khổ "vâng" một tiếng.

Bà Bạch tầm năm mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc tốt nên trông chỉ như bốn mươi. Còn trẻ như thế nhưng bà đã mắc bệnh ngớ ngẩn của người già. Thật là đáng tiếc làm sao.

Bà Bạch đột nhiên oán trách: "Ta đã nói là không uống cái đó! Thuốc đó không đúng! Không phải nấu như thế!"

Bà nói với Linh Tố: "Con cũng vậy, đừng uống chỗ thuốc đó! Không đúng đâu!"

Linh Tố cảm thấy buồn bã trong lòng. Người giúp việc ngượng ngùng gật đầu với cô, sau đó vội vàng đỡ bà Bạch lên lầu.

Bạch Khôn Nguyên bước đến bên cạnh cô, nhìn theo bóng lưng của bà Bạch, thở dài nói: "Lúc đầu phát bệnh, dì ấy chỉ quên vài chuyện nhỏ nhặt thôi, gần đây mới bắt đầu xuất hiện tình trạng đảo ngược kí ức."

"Liệu đến cuối cùng có phải dì ấy sẽ thành ra như lúc mới đẻ?"

Bạch Khôn Nguyên cười buồn, "Bác sĩ nói, người bị mắc bệnh này, đến cuối cùng chỉ nhớ được vài kí ức mà thôi, tất cả mọi phiền não đều quên đi hết, không sầu não gì như trẻ thơ vậy, cuối cùng vui vẻ mà chết đi. Đây có lẽ là cách chết đẹp đẽ nhất mà anh từng biết."

Linh Tố trong lòng rất đỗi buồn rầu. Bà Bạch là người tốt.

"Còn anh thì sao? Phải chăm sóc cả hai bên, vất vả lắm phải không?"

"Cũng bình thường." Bạch Khôn Nguyên cười cười, "Bội Hoa đã giúp đỡ anh rất nhiều, hiện nay anh thực sự không thể rời xa cô ấy được."

Linh Tố nói: "Hôm nay rất cảm ơn anh. Bây giờ em không sao nữa rồi, cũng đến lúc em phải về rồi."

Bạch Khôn Nguyên mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, nhưng lại kiên quyết không cho người khác cơ hội khước từ: "Đã muộn thế này rồi. Để em về nhà anh cũng không yên tâm. Chẳng bằng em ở tạm nhà anh một buổi tối."

Linh Tố mặc dù vẫn cảm thấy không được hay cho lắm, nhưng cũng không kiên quyết đòi về.

Bạch Khôn Nguyên lên lầu xử lý vài chuyện công việc, Linh Tố ngồi một mình trên chiếc xích đu trong hoa viên, tranh thu ôn lại vài từ tiếng Anh dưới ánh chiều tà.

Sạu lưng bỗng vang lên tiếng giày cao gót, rồi tất cả lại chìm vào yên lặng. Linh Tố đặt sách xuống quay đầu về sau.

Đồng Bội Hoa đang đứng trước cửa phòng khách, khuôn mặt trắng nhợt, biểu cảm cứng đờ.

"Đồng tiểu thư?" Linh Tố bèn đứng dậy, "Chị sao thế? Không được khỏe ạ?"

Đồng Bội Hoa giật mình tỉnh lại, khuôn mặt lập tức cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, "Không có gì. Vừa rồi em làm chị sợ quá. Em giống Lâm Lang thật đó..."

Linh Tố có chút lúng túng, "Ở trường xảy ra chút chuyện... Em đi thay quần áo ngay đây ạ."

"Không. Không!" Đồng Bội Hoa vội nói, "Em mặc thế này đẹp lắm. Chiếc váy này rất vừa vặn. Chị nhìn em, cứ tưởng như Lâm Lang đã quay về vậy đó."

Giọng nói của Đồng Bội Hoa đượm chút nghẹn ngào, khiến Linh Tố càng không biết nên làm thế nào cho phải.

May mà đúng lúc này giọng nói của Bạch Khôn Nguyên vang lên: "Bội Hoa về rồi à? Dì Lưu, lấy thêm một bộ bát đũa."

Lúc này hai người mới khách sáo mời nhau vào nhà.

Đêm đó Linh Tố ngủ lại ở Bạch gia.

Giữa đêm cô nằm mơ, mơ thấy trong một tòa biệt thự, có một cô thiếu nữ xinh đẹp như búp bê đang đứng trên ban công rộng rãi, vẫy tay với những người trong phòng, cô ấy gọi lớn, anh Khôn Nguyên, mau nhìn đằng kia, nơi đường chân trời có cầu vồng kìa!

Lúc Linh Tố tình dậy, vừa hay nghe thấy có tiếng ô tô đỗ trước cửa nhà.

Trong lúc nhất thời hiếu kì, cô bò dậy khỏi giường. Tấm thảm dày cộm trên hành lang đã nuốt gọt tiếng bước chân cô, cô rón rén bước tới đầu cầu thang. Bạch Sùng Quang đang ôm một cô gái mặc váy đỏ vừa cười nói vừa bước vào nhà. Tấm thân lả lướt của cô gái dính sát vào người anh, không có lấy một khe hở.

Thật là đào hoa phong lưu, to gan lớn mật. Linh Tố chậc lưỡi nghĩ thầm.

Có lẽ hai người họ đã uống say, cử chỉ có chút xiêu vẹo. Không biết Bạch Sùng Quang nói gì mà cô gái đột nhiên cười lớn.

Bạch Sùng Quang xem như vẫn còn chút tỉnh táo, vội nhắc nhở: "Be bé cái mồm thôi, mọi người đang ngủ."

Cô gái đột nhiên hừ nhạt, "Căn nhà này cũng có phần của chú. Sao lại thập thò như trộm thế?"

Bạch Sùng Quang buông cô ta ra, tự rót một cốc nước cho mình, lạnh lùng nói: "Chuyện riêng của bọn tôi, cô nhiều chuyện thế làm gì?"

"Một anh con trai trưởng, một người chú, cộng thêm môt người đàn bà ngớ ngẩn, không biết vở kịch sẽ thế nào nhỉ?"

Bạch Sùng Quang điên tiết: "Cô còn nói nữa thì lập tức cút ngay"

Cô gái mượn hơi rượu, vẫn nói tiếp: "Nếu không phải cổ phiếu của con nha đầu đó đều thuộc quyền sở hữu của bà ta, thì bà ta là cái thá gì trong Bạch gia chứ? Còn cả đứa cháu của chú nữa, coi mẹ kế cũng như mẹ ruột, hết lòng hiếu thuận với bà ta. Một già một trẻ, định biến căn nhà này linh đường mà, còn mời người đến gọi hồn con nha đầu kia nữa. Chỉ có anh là đầu óc đơ ra như khúc gỗ, không chịu linh động một chút, chắc chắn chỉ còn nước chịu thiệt tứ bề thôi."

Bạch Sùng Quang đột nhiên ném mạnh cốc thủy tinh trên tay xuống đất

Cô gái mặt mày biến sắc, hất tóc nói, "Nể tình là họ hàng nên tôi mới có lời khuyên chú, đợi người ta tống cổ chú ra khỏi cửa, đừng có trách tôi không nhắc trước đó."

Cô ta nghiêng ngả lao ra cửa. Bạch Sùng Quang gọi với theo: "Bạch Khôn Phương, cô uống say như thế còn dám lái xe à?”

Anh vội đuổi theo, Linh Tố cũng vội vàng quay về phòng.

Ha, không ngờ cô lại vô tình nghe được nội tình của Bạch gia. Nhưng chẳng có chút mới mẻ nào cả, lật qua lật lại vẫn chỉ là cuộc tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau giữa những người chung huyết thống.

Chương 6: Biến mất trong chớp mắt

Linh Tố càng khó ngủ hơn. Cô quyết định trèo qua lan can nhỏ giữa hai ban công, để vào xem phòng Lâm Lang.

Căn phòng tối đen như mực, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy trên giường nhô lên, rõ ràng là có người đang ngủ.

Người đó tỉnh giấc bởi sự xuất hiện của Linh Tố, cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Thì ra là Bạch Khôn Nguyên.

Linh Tố vô cùng kinh ngạc. Chẳng nhẽ mấy năm nay anh luôn ngủ trong phòng Lâm Lang sao?

Bạch Khôn Nguyên vặn đèn sáng, nhìn thấy Linh Tố liền thở phào.

"Không ngủ được sao?"

Linh Tố thở dài.

Bạch Khôn Nguyên ngồi dậy. Anh không mặc áo, cơ thể rắn rỏi đẹp đẽ hiện ra trước mắt Linh Tố. Mặt cô nóng bừng, vội quay đầu đi chỗ khác.

Một cô gái ngủ nhờ nhà người khác, nửa đêm canh ba còn mò sang phòng ngủ của nam giới. Điều này bất luận nói thế nào, cũng không được ý tứ cho lắm.

Bạch Khôn Nguyên mặc áo vào, "Ngồi xuống thảm đi, chúng ta nói chuyện cho đỡ buồn."

Linh Tố ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống chiếc thảm lông dài.

Bạch Khôn Nguyên thấy cô mất tự nhiên, khẽ cười bảo: "Anh không giống Sùng Quang đâu, em không cần lo sợ bị anh lợi dụng."

Linh Tố dở khóc dở cười.

Hai người ngồi im, không tìm được đề tài gì để nói, cứ giương mắt nhìn nhau.

Linh Tố thấy Bạch Khôn Nguyên không có ý định gợi chuyện, đành phải chủ động mở lời. Lời cô nói ra khiến ngay bản thân cô cũng kinh ngạc: "Mẹ của anh đâu rồi?"

Bạch Khôn Nguyên giống như bị điểm huyệt, hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng: "Bà ấy sớm đã bỏ đi rồi."

Thôi chết, vừa xuất binh đã gặp bất lợi. Linh Tố chỉ còn biết ngốc nghếch tiếp lời: "Mẹ em cũng mất lúc còn trẻ."

Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, "Hình như em hiểu nhầm rồi, mẹ anh vẫn còn sống, chỉ là bà ấy đã bỏ nhà ra đi."

Linh Tố sững sờ.

"Năm đó anh mới năm tuổi. Một buổi tối, bà ấy đến trước giường anh, đánh thức anh dậy, kể chuyện cho anh nghe, hôn anh, vỗ lưng ru anh ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả nhà loạn hết cả lên, bà ấy đã bỏ đi cùng người khác rồi."

Nét mặt anh rất đỗi bình tĩnh, cảm xúc được khống chế triệt để. Chỉ có bàn tay anh không ngừng run rẩy.

"Bố anh thiểu não suốt nửa năm trời, thường xuyên ngồi trong phòng mượn rượu giải sầu. Nếu anh đi tìm, ông ấy sẽ hét lên: Tại sao lúc đó mày không giữ mẹ mày lại? Ông ấy không bao giờ ngờ rằng vợ mình lại có thể tuyệt tình đến mức đó. Chuyện này ầm ĩ đến nỗi ai cũng biết cả, họ hàng thường nhìn anh mỉm cười ám muội, chỉ trỏ sau lưng, nhìn xem, đó chính là con của người đàn bà đó. Anh thay mẹ trở thành đối tượng công kích của mọi người, vừa hoảng loạn lại vừa đau khổ, chỉ cho đến khi Lâm Lang bước vào cuộc đời anh.

Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: "Em ấy đã thay đổi cuộc sống của anh."

Linh Tố đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Bởi vì cô không hề xuất hiện trong vở kịch rực rỡ nồng nàn đó. Cô chẳng những không bước ra sân khấu, mà còn chẳng được ngồi trên ghế khán giả.

Sự cảm thông hiện rõ trên khuôn mặt cô. Đôi mắt cô long lanh ươn ướt, chăm chú nhìn anh như nhìn một con thú nhỏ cô đơn. Anh giãi bày, cô lắng nghe, nét mặt cô chất chứa sự thấu hiểu và vỗ về không lời, như thể đón nhận lấy tất cả phiền não của anh vào mình vậy.

Bạch Khôn Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, rút một chiếc hộp từ ngăn tủ ra, nói: "Chẳng có việc gì làm, hay chúng ta chơi xếp hình đi."

Trên chiếc hộp in hình thiếu nữ và dã thú. Lúc đầu Linh Tố tưởng đó là ngự thú của thần núi, nhìn gần mới biết, hóa ra là một bức tranh về cung Sư Tử.

"Lâm Lang thuộc cung Sư Tử à?" Linh Tố nói.

Bạch Khôn Nguyên hỏi lại: "Em thì sao?"

Cô ư? Hồi trước Hứa Minh Chính đã tra hộ cô, Linh Tố thuộc cung Thiên Yết.

Cuốn sách nhỏ viết về các cung hoàng đạo nói rằng: Thâm trầm khiêm nhường, im lặng ít nói, trước khi làm gì cũng vô cùng thận trọng, suy tính kỹ lưỡng, rất biết nắm bắt bản chất của sự việc. Người thuộc cung Thiên Yết tính tình phức tạp, không giỏi biểu lộ tình cảm, dễ đem lại cảm giác phục tùng cho người khác, kỳ thực, nội tâm kiên định và cố chấp vô cùng.

Linh Tố chính là như thế.

Hai người nằm xoài trên thảm xếp hình. Nhất thời không để ý, hai người vô tình chạm đầu vào nhau, hai tiếng "ôi chao" thốt ra cùng một lúc, hai mắt nhìn nhau, không nhịn được cười.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt cương nghị của Bạch Khôn Nguyên trở nên ôn hòa hơn nhiều. Trong tiếng cười khúc khích thấp thoáng sự dịu dàng khó nói thành lời.

Bạch Khôn Nguyên chợt kêu lên: "Nhìn thấy rồi."

Anh đột nhiên vươn người tới, lồng ngực sượt qua vai Linh Tố, giơ tay ra, nhặt một miếng ghép nằm cạnh Linh Tố.

"Đây là mắt của hổ, bị anh tìm được rồi."

Trong thoáng chốc, mùi hương của anh ùa đến rồi lại lui về, Linh Tố đổ mồ hôi khắp người.

"Em có biết không? Hồi đó Lâm Lang cũng thích xếp hình lắm.” Bạch Khôn Nguyên cười nói: "Em ấy còn nằng nặc bắt anh phải chơi cùng. Lúc đó anh chẳng có chút kiên nhẫn nào với trò này cả, thường xuyên ngủ quên trong lúc đang chơi. Lúc anh tỉnh dậy thì Lâm Lang đã ghép xong rồi. Anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ mất trò chơi rồi."

Linh Tố nói: "Xếp hình là trò chơi của riêng Lâm Lang. Nhưng có lẽ hai người cũng có chung một trò chơi khác."

Bạch Khôn Nguyên cười buồn tẻ: "Em có biết không? Sau khi em ấy đi rồi, anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ, từ trò chơi xếp hình đến cuộc đời của Lâm Lang."

Bạch Khôn Nguyên nói xong lại vùi mặt, tập trung vào trò chơi.

Linh Tố ngồi cùng anh, cho đến khuya khoắt. Một mặt, sau một ngày dài cô rất mệt mỏi, một mặt, lại vô cùng phấn khích vì được ở bên cạnh anh, hai trạng thái tâm lý này ra sức giao tranh, cuối cùng trạng thái thứ nhất đã chiếm thế thượng phong.

Linh Tố không biết mình đã thiếp đi lúc nào, nhưng khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng, cô nằm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng. Sáng sớm trong núi trời rất lạnh, tiếng chim líu lo, sương giăng tứ phía, biệt thự Bạch gia ẩn hiện trong cõi tiên cảnh.

Linh Tố mơ màng ngồi dậy. Đây là phòng của Lâm Lang, chỉ còn lại một mình cô, Bạch Khôn Nguyên của đêm qua dường như chỉ là một giấc mơ.

Cô bước xuống giường, chân đột nhiên chạm vào cái gì đó, cúi đầu nhìn, thì ra là một bức tranh đã được ghép hoàn chỉnh. Trong bức tranh, người thiếu nữ cưỡi trên lưng bạch hổ, hiên ngang lẫm liệt, nhưng đôi mắt diễm lệ hút hồn người.

Thì ra cô đã bỏ lỡ mất trò chơi rồi.

Linh Tố quay lại phòng ngủ dành cho khách, sau khi thu dọn đâu vào đấy, cô bước xuống lầu. Bạch Sùng Quang quay lưng lại với cô, ngồi đọc báo trên sô pha, giống hệt hôm đầu tiên hai người gặp nhau, nghe sau lưng có tiếng động, anh liền bảo: "Cà phê."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .